Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

truyen sex - Ước gì tớ là nó cậu nhỉ

Cậu này, mình viết ra truyện ngắn này vào lúc nửa đêm thôi, lúc mà mình vẫn luôn luôn đợi phim sex tin nhắn của cậu ý. Nhớ hồi còn trên lớp, mình hay chọc cậu nhỉ, hihi nhưng biết làm sao được, mình thích cậu mà. Mình thích cậu thường xuyên để trong lòng chứ có dám nói ra đâu, mãi đến khi cậu hỏi mình thì mình mới dám nói đó chứ. Cơ mà mọi chuyện nó như phim Hàn cậu nhỉ, mình đâu có tài hoa gì, học hành cũng chẳng ra sao thì đi quen 1 cô gái như cậu sao được nhỉ. Để lấy lòng cậu, mình cũng gắng hết sức, vậy mà kết quả lại ngược như trông mong của mình cậu à, làm cậu ghét mình thêm. Nhiều điều động đàm tiếu về mình cũng nhiều thì cậu làm sao có thể ưng ý mình cậu nhỉ. Để rồi khi nghe tin cậu đang vui vẻ bên ai đó, mọi rợ thứ trong mình như sụp đổ cậu à, suốt ngày mình cứ đi hỏi lũ bạn có chuyện này không để rồi nhận được những tin nhắn trả lời không như mong đợi. Ngày nào mình cũng mở những bản nhạc buồn lên và nghe, nghe những dòng tâm sự hợp tâm cảnh của mình lắm cậu à. Cậu vui khi ở bên nó cậu nhỉ, à mà chắc hạnh phúc lắm hihi. Ước gì... Mình là nó cậu nhỉ? Mình được nắm bàn tay mà mình thường xuyên nói là thô ráp của cậu dạo khắp phố, được dẫn cậu đi dạo mát những nơi chỉ có 2 đứa cậu nhỉ, được hát tặng cậu 1 bài hát mặc dầu biết mình hát dở lắm hihi. Cậu này, ước gì... Mình là nó, cậu nhỉ? Mình muốn được quan hoài cho cậu, muốn được biết cậu có thức đêm nhiều hay không và lẻ loi giản là được dỗ ngon dỗ ngọt khi cậu hờn dỗi, cậu nhỉ? Nhưng... Không có đâu cậu nhỉ, mình ước quá xa vời rồi, có nhẽ chỉ là do mình ảo mộng thôi, và thật sự mình chỉ ước được yêu cậu một ngày thôi, cậu à. Bởi vì chưng mình muốn biết bên cậu mình có cảm giác như thế nào thôi, mình muốn được nghe nhạc và thả linh hồn vào gió rồi ngắm mây cùng cậu. Nếu như mình có 1 điều động ước, mình sẽ ước có thêm 100 điều động ước nữa để được bên cậu dù chỉ một ngày thôi, cậu à! Chắc cậu không đọc được truyện ngắn mà nhân dịp vật đích thị là cậu đâu, bởi vì cậu xem mình như một người xa lạ mà... 

Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

truyen sex - Ước nằm mơ xanh

Không phải đồng cân có những con người tài giỏi, tháo vát thì truyen heo mới thực sự mang lại lợi ích cho xã hội. Họ, những con người "có tâm hơn là có tài”, hành động hữu ích nhưng lại bị xem là ngu ngốc. Đúng vậy, trên đời này có những con người như vậy đó. Chính chúng mình cũng đã nghĩ họ ngu ngốc, mặc dầu đó là một hành động tốt. Thử xem lời mình phát biểu có đúng không nhé! Mời các bạn theo dõi nội dung câu chuyện dưới đây để kiểm tra lại xem có đúng không nào. Và liệu chừng bạn có cho rằng họ ngu ngốc????

 

 

 

 

 

6 giờ 50 phút, những tia nắng ấm áp bắt đầu len lỏi xuyên qua những kẽ lá. Ánh nắng lung linh chiếu xuống mặt đường. Trên con đường Quốc vỡ lở 1 của thành thị Hồ Chí Minh, những phương tiện đi lại đang lưu thông suốt ầm ĩ đông đúc trên đường, bắt đầu một ngày làm việc mới. Tất cả họ, những dòng người và xe đều rất hối hả. Ở trung thành lề đường có một cô đâm ra viên trẻ đang cố kỉnh đạp xe thật nhanh để kịp giờ vào lớp. 


Cô đâm ra viên đạp xe tới trường học của mình thì cũng đã 6 giờ 55 phút rồi. Cô tăng tả gửi xe vào khu giữ xe của trường học sau đó chạy vội về phía lớp học. Trên đường chạy vào lớp, cô thấy có mẩu giấy nhỏ nằm dưới chân, ở bất cứ vị trí nào mà cô trông thấy cô đều khom xuống nhặt  bỏ vào thùng rác xong rồi mới tiếp kiến thô lỗ chạy về lớp. Đến tới cửa lớp thì giảng sư đã có mặt trước cô rồi. Thế là cô lại bị trễ giờ vào lớp. Cô thở hì hục khi phải chạy nhanh tận lầu năm của trường thuộc khoa Công nghệ thực phẩm. Cô đâm viên ngượng ngùng cúi đầu xin phép giảng sư đứng lớp rồi mới bước vào đi tới chỗ ngồi của mình. Cô lấy tập vở ra để lên bàn, lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán, mắt và mũi cho sạch sẽ. Những cô bạn cùng lớp nhìn cô dè bĩu bàn tán với nhau:

 

- Một tuần thì đã đi trễ hết năm ngày rồi. Mặt cô ta không biết dày mấy lớp nữa. 


Một cô khác:

 

- Trời ơi, tụi mày còn nói làm chi nữa. Cả trường học tuyệt vời học này ai mà không biết cô ta là đâm viên kim luôn chức lao công, dọn dẹp. Rác chúng ta có vứt đầy trường học cô ta cũng nhặt sạch hết.

 

- Tỏ vẻ ngoan ngoãn thì cũng không ai thương. Thời tuyệt vời bây giờ, chỉ cần có tiền và có năng lực làm việc giỏi là được coi trọng. Mọi thứ khác đồng cân là bổ trợ và không là gì hết.

 

- Tao nghĩ là cô ta đang biểu thị cho Ban giám hiệu thấy đó. Sau này lỡ học yếu quá ra trường không nổi thì cũng xin được chân trưởng khoa vệ đâm ra trường.

 

Các cô ấy túm tụm lại chế giễu bạn học đã đời rồi xúm nhau cười rúc rích bất kì là đang trong giờ học, có điều động là âm thanh hơi nhỏ một chút thôi. Giảng viên đứng lớp vẫn cứ thao thao giảng trên bụt. Cô sinh viên bị bạn bè giễu cợt đó biết gia tộc đang nói xấu mình, cô nhìn bọn gia tộc cắn môi, bọn gia tộc cũng phim sex nhìn lại cô với ánh mắt khiêu khích. Cô quyết định không quan tâm tới gia tộc nữa mà quay nhìn giảng viên chú tâm học.

 

Đến giờ tan học, các đâm ra viên trong trường đổ ra về. Họ vào khu gửi xe lấy xe tiếng nói cười ồn ào rôm rã, tiếng đùa giỡn, gồ ga xe máy inh ỏi. Cô hoá viên trẻ dắt xe đạp ra về. Khi cô đi gần tới cổng trường thì mấy cô bạn cùng lớp lúc nãy tài xế máy chở nhau vượt qua cô sau đó quăng lại mấy bịt ni lông, ly giấy vừa uống nước xong xuống đất trước mặt cô, cười ha hả rồi chạy xe đi mất. Cô đâm ra viên đứng sựng lại, tần ngần một tí rồi cũng quyết định dựng xe lại khom xuống nhặt mệnh rác đó cho vào thùng rác rồi mới về.

 

 

 

­§­§­§­

 

 

 

            Vào buổi chiều khi mà ánh nắng cuối cùng đã tắt, trời ơi mát dịu. Ở công viên một đôi cụ già bách bộ trò chuyện thư giãn với nhau, vừa để tốt cho sức khỏe vừa để chia cắt sự cô đơn với nhau lúc về già. Cũng có những em bé theo ông bà đến chơi chạy giỡn đùa vui với nhau ở đó. Có một ông cụ tuổi trên sáu mươi và một cô gái trẻ đang cùng nhặt những tờ giấy, những bao ni lông và các rác thải khác mà man di người đi chơi công viên quăng quật bừa bãi. Ông cụ nói với cô gái:

 

- Ngọc Nhiên à, năm nay là năm cuối tuyệt vời học của cháu rồi phải không?

 

(Ngọc Nhiên là cô sinh viên trẻ hay nhặt rác trong trường). Mặt cô ỉu xìu:

 

- Dạ phải, nhưng cháu không biết mình có tốt nghiệp được hay không nữa. Cháu làm bài không tốt.

 

Ông cụ cười khà khà:

 

- Cháu của ông không cần phải lo đâu. Năm nay không tốt nghiệp được thì còn năm tới, mà rủi năm tới có không được nữa thì vẫn còn năm tiếp kiến theo nữa mà. Có sao đâu.

 

Ngọc Nhiên nhìn ông như mếu:

 

- Ông lại trêu chòng cháu nữa rồi, sao không khích lệ cháu mà ông lại nói như vậy chứ?

 

Ông cụ vỗ vai Ngọc Nhiên cười sảng khoái:

 

- Được rồi, được rồi. Ông không nói nữa, ta tiếp kiến thô lỗ đi.

 

Hai người lại đi vòng vo công viên nhặt rác một công việc không thuộc về bổn phận của họ. Vừa đi hai ông cháu vừa chuyện trò với nhau, những câu chuyện phím thường ngày của cuộc sống, xung quanh họ. 


­§­§­§­

 

Ba tháng sau.

 

            Vào một buổi chiều trời đất ơi ảm đạm, mây đen kéo tới chuyển mưa. Tại công viên, Ngọc Nhiên và ông cụ ngồi trên ghế đá. Cô bé khóc lóc inh ỏi:

 

- Hu…hu…, hic..hic…Cháu không biết đâu. Cháu không thể ưng được. Hu hu, hichic….

 

Ông cụ ra sức khuyên bảo:

 

- Thôi đi Ngọc Nhiên àh! Cháu đừng khóc nữa, cháu khóc cũng không khác hơn được.

 

- Hu….hu…Nhưng mà…ngày mai bạn bè cháu nó tốt nghiệp hết cả rồi. Chỉ có cháu….(nấc lên một tiếng)…Cháu phải chịu lưu bang. Hu…hu…! Ông ơi, chắc cháu nghỉ học đi lượm rác với ông suốt đời quá! Hu…hu…!

 

Ngọc Nhiên lại khóc tiếp, khóc sướt mướt và lớn tiếng hơn. Ông cụ chịu hết nức tiếng khóc của Ngọc Nhiên la lớn lên:

 

- Thôi được rồi! Cháu nín đi nào! Khóc nãy giờ đã bao lâu rồi, ông không ngồi đây dỗ cháu nữa đâu.

 

Tiếng la của ông cụ làm cho Ngọc Nhiên giật mình im bật nhìn ông. Ông cụ nói:

 

- Cháu khóc, than thở và suy sụp hoàn trả toàn không hữu ích gì. Dù chỉ là nhặt rác ông cũng không thích nhặt chung với một cô bé vô bổ nản chí như cháu đâu. Nếu ước mê của cháu là làm cho môi trường sạch đẹp, không phải một mình cháu hay một mình ông, hay là hai chúng ta là có thể làm được. Có đi nhặt rác ở công viên cả thế hệ thì nó vẫn sẽ dơ hoài thôi.

 

Ngọc Nhiên nín khóc chớp chớp mắt nhìn ông:

 

- Nếu hai ông cháu mình không nhặt  thì nhặt với ai ạ! Cháu nghĩ, cũng  chỉ có con ngốc như cháu làm ăn này thôi. Những người thông suốt minh, gia tộc đã đi làm những công việc cao siêu, lợi hại. Ai thèm đi nhặt rác như cháu chứ. Nên cứ tự mình lầm lũi đi theo ông nhặt là tốt nhất.

 

- Ai cũng có ít nhiều tinh thần về môi trường, có điều động nó bị che khuất thôi. Cháu phải đánh thức và làm cho nó lớn lên. Muốn làm được việc đó thì cháu phải có địa vị cái đã, lúc đó lời nói của cháu mới có cân lượng và phát huy hiệu quả.

 

- Nhưng mà….cháu làm không được đâu..Cháu học dở quá, ra trường còn không nổi nói chi là có địa vị xã hội. Không hiểu sao trước kia cháu lại đậu tuyệt vời học nữa. 


Ông cụ nổi cáu:

 

- Cháu cứ như vậy hoài thì sẽ không thực hành được ước chiêm bao đâu. Có hoài bảo mà không nổ lực thì cũng là vô ích thôi. Cháu phải tự dẫn giải quyết khó khăn của mình. Suy nghĩ lại đi, cháu đã làm cách nào vào được tuyệt học thì cứ sử dụng cách đó ra trường. Ông về đây, bữa nay miễn không nhặt rác.

 

Ông cụ đứng lên bỏ đi. Ngọc Nhiên ngồi một mình ở đó ưu tư suy nghĩ.

 

 

 

­§­§­§­

 

Một Năm Sau.

 

Ngọc Nhiên sung sướng mặc vào người trang phục tốt nghiệp. Quang cảnh buổi tốt nghiệp ở trường học tấp nập tiếng nói_tiếng cười, ánh nắng ấm áp chiếu xuống làm cho nụ cười như có sức hút hơn trên môi mỗi người. Buổi lễ sắp bắt đầu và có lẽ người sung sướng hơn cả các nhà trí thức mai sau là ba má của họ. Cha mẹ của Ngọc Nhiên cũng vậy, gia tộc cười sung sướng nhìn con gái của mình trong đồng phục tốt nghiệp. Ba cô nói:

 

- Con gái của ba chung cục cũng nên người rồi. Con đã thực sự trưởng thành từ hôm nay.

 

Mẹ Ngọc Nhiên:

 

- Mẹ rất hãnh diện vì con.

 

Ngọc Nhiên ôm chầm lấy ba mẹ văn bằng hai tay: "Con yêu ba mẹ lắm!”. Từ đằng xa có một tiếng gọi lớn:

 

- "Ngọc Nhiên!”

 

Cô quay lại và cười tươi khi trông thấy ông cụ. Ông tiến tới gần ôm lấy Ngọc Nhiên chia cắt niềm vui với cô:

 

- Chúc mừng cháu tốt nghiệp!

 

Ngọc Nhiên cười nhìn ông:

 

- Cám ơn ông đã đến đây, chúc mừng cháu.

 

Cô cười khúc khích rồi giới thiệu:

 

- Thưa ba mẹ, đây là ông cụ mà con thường nhắc đến. Thưa ông, đây là ba mẹ của cháu.

 

Mọi người bắt tay chào nhau. Ba Ngọc Nhiên nói:

 

- Cám ơn bác bấy nay nay đã giúp đỡ dạy bảo cháu nó học tập.

 

Ông cụ cười sảng khoái:

 

- Cũng do Ngọc Nhiên, nếu cháu nó không có ý chí thì tôi có nói bao nhiêu cũng không ăn thua.

 

Mọi người cười rôm rã, Ngọc Nhiên phát hiện:

 

- Hôm nay ông mặc quần áo rất đẹp. Trông ông đẹp lắm luôn!

 

- Không giống với ông già lượm rác ở công viên hằng ngày phải không?

 

Có tín hiệu chuông báo đã bắt đầu buổi lễ. Các đâm viên xếp hàng phục làm lễ. Hiệu trưởng của trường phát biểu mở màn nói những lời nhận xét, đánh giá mà và chúc hạ các sinh viên đã hoàn trả vớ việc học của mình ở trường học đại học. Cuối lời, Hiệu trưởng giới thiệu một vị khách mời đặc biệt lên phát biểu:

 

- Sau đây, tôi xin nhường lời lại cho một vị khách mời. Ông là Tổng Giám Đốc của công ty TNHH Thiên Nhiên có đôi lời với bít tất cả mọi đứa ở đây.

 

Một tràn pháo tay chào mừng, Ngọc Nhiên ngỡ ngàng khi đó chính thị là ông cụ cô quen, cùng nhặt rác với cô bao năm qua ở công viên. Ông đứng lên bụt phát biểu rất dõng dạc và nở nụ cười thật tươi với danh thiếp bạn tân cử nhân:

 

- Xin chào danh thiếp giảng viên và các đâm viên tốt nghiệp của trường học ta. Các bạn đang ở đây đã và sẽ tiếp kiến thô lỗ là những mầm xanh, là mai sau của đất nước. Các bạn đã bỏ công ra nghiên cứu, học tập trong suốt thời gian qua, mệt mỏi nhưng vẻ vang. Đến nay, danh thiếp bạn đã được bù đắp bằng tấm bằng tốt nghiệp. Đúng vậy, danh thiếp bạn đã thành công. Sau này, tôi hi vọng rằng các bạn vẫn sẽ tiếp thô lỗ nổ lực hơn nữa để đóng góp cho xã hội, cho Tổ Quốc. Và chúc các bạn mãi mãi thành công.

 

Một tràn pháo tay thật lớn vang lên khắp hội trường. Dứt tiếng vỗ tay ông cụ nói tiếp:

 

- Và điều quan yếu tiếp kiến theo tôi muốn tuyên cha nội với danh thiếp bạn là…Lời mời của công ty chúng tôi với các sinh viên tốt nghiệp. Công ty chúng tao xin gửi lời mời danh thiếp bạn đến cộng tác để cùng nhau phát triển. Mong rằng danh thiếp bạn sẽ nhận lời, sự công tác của danh thiếp bạn đích thị là niềm hân hạnh cho công ty chúng tôi.

 

Ông cụ đọc tên trước sự hồi hộp của danh thiếp đâm viên, và điều ngạc nhiên là trong danh sách đó có tên của Ngọc Nhiên. Một cô đâm ra viên bị lưu bang truyen sex lại trường một năm. Chính cô cũng không dám tin vào việc này. Ông cụ nói:

 

- Tôi biết rằng có người sẽ thắc mắc vì sao tôi lại đặt lời mời tới cô bé Ngọc Nhiên, sức học đồng cân trung bình. Đúng vậy, cô bé học yếu nhưng cô bé lại là một hoá viên đạt điều kiện nhất trong số mệnh các đâm ra viên tôi đã chọn. Chính sự neo người giản, thành tâm với môi trường học của cô bé, đặc biệt là hành động kiên trì nhặt rác của cô. Cô gái trẻ này đã cùng một ông già như tôi nhặt rác âm thầm trong công viên suốt năm năm cực kì học. Bị lưu bang cô bé đã sử dụng lòng yêu môi trường học làm động lực nỗ lực học tập để có được ngày hôm nay. Cái công ty chúng tôi cần ở một nhân viên, không chỉ là sự thành thục tài hoa cho công việc thôi. Mà còn cần tôn giáo đức và cái "tâm”. Sự nhẫn nại, chu đáo và bền chí sẽ giúp ích rất lớn cho công ty chế biến thực phẩm của chúng tôi. Đặc biệt là lòng yêu môi trường, công ty chúng tao đưa sự đảm bảo sức khỏe người tiêu dùng lên đầu hàng đầu. Vì thế, chúng tôi rất hạnh được hợp tác với cô Ngọc Nhiên_một con người đặc biệt.

 

Ông cụ vỗ tay bắt đầu, mọi người nhiệt liệt vỗ tay theo, Ngọc Nhiên và cả ba mẹ cô nữa vừa mừng vừa cảm động sung sướng rơi nước mắt. Các hoá viên được mời tiến lên phía trên bắt tay với ngài Tổng Giám Đốc bộc lộ sự đồng ý hợp tác giữa đôi bên. Tới lượt Ngọc Nhiên cô cảm động nhìn ông cụ:

 

- Cám ơn ông đã chọn cháu.

 

Ông cụ vỗ vai cô bé thân thiện như những lúc hai ông cháu hay trò chuyện:

 

- Con bé này, không phải cám ơn ông đâu. Đó là năng lực của cháu. Ông đã nói cháu làm được mà.

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

truyen sex - Bản họa không lời kết

Yêu xót thương từ trước đến nay, người thường hay cao nhân đều không tránh khỏi.


day la noi dung footer


Những ngón tay trắng ngần, dài thon của em kéo dài trên phiến đàn piano truyen heo réo vào lòng nỗi nhớ hiu hắt đến cắt đứt cảm xúc, vỡ òa lên mắt. Một bản nhạc chung cuộc mà em đàn, chung cuộc cho cuộc tình thầm lặng suốt bao năm tháng tôi dành cho em.


Em là một nhạc công trẻ trong phòng trà giữa cái Sài Gòn bộn bề. Ngay từ đầu khi gặp ánh mắt u buồn của em lướt qua tôi trong những ngày mưa dầm dề của Sài Gòn, tôi thốt thảng nghe con tim cháy bùng trong lồng ngực những cung bậc khó tả. Tôi lượm thượm trong bộ đồ công sở nhăn nhúm, khuôn mặt như khắc khổ lên bao nặng nhọc oằn hàng ngày, còn em, xinh xắn trong chiếc váy nhung đỏ quấn lấy đôi vai gầy thon thả, đôi môi đỏ tươi quyện lấy hàng mi cong đen, dưới ánh ảo đăng của sân khấu nhập nhoạng, tôi như kẻ điên dưới cơn say tình ái, say sưa với những bản nhạc em tấu lên hài hòa dưới bàn tay dường như không còn đôi tay nào đẹp hơn thế nữa.


Nhưng rồi thứ tình cảm này là gì, khi hằng ngày tôi cứ say trong mắt em, còn em thì đang trong vòng tay người khác? Một vòng tay nào đó làm rào cản khiến những lần chỉ đứng từ xa gửi tặng em một cánh hoa, chẳng dám đến gần, chẳng dám đối mặt, chẳng dám gặp em phía sau sàn diễn tiền đế nắm nhẹ cánh tay của em.


Ông trời ơi tạo ra giây, phút, giờ, ngày và tháng, năm và thế kỷ tiền để tự khắc cho con người những nét họa của nỗ lực nhân dịp đi lướt qua, mặc dầu có trôi bao nhiêu thời gian đi nữa, chúng ta chỉ có thể bỏ quên đâu đó, để rồi khi những kí ức khơi dậy, một cái rít thuốc nhẹ, những vết thương còn nguyên đấy, những thương nhớ còn nguyên đấy, chưa bao giờ quên đi trong cuộc đời. Như tôi chưa bao giờ quênphim sex em, mối tình neo đơn phương dài đằng đằng của tôi.


Những ngày chủ nhật vắng lạnh, em vẫn đàn những khúc nhạc không lời, còn tôi mang bản vẽ đến tận quán, nhưng, ngồi thật xa nơi sân khấu, hút vài điếu thuốc, họa lên dáng em ngồi đánh đàn dưới ánh đèn hào nhoáng, rồi âm thầm, gom nhặt những bức tranh đó, mặc dầu đồng cân là em nửa người, nửa khuôn mặt, nửa nụ cười, nửa cảm xúc, nhưng trọn cả con tim tôi cứ yêu điên yêu dại, yêu cứ như nếu không lấy được em trên cuộc đời, thì có yêu và cưới ai sau này, cũng chỉ vậy thôi.


Tôi có dại khờ không? Khi thừa biết sau bài diễn em kết thúc, em hấp tấp bước ra khỏi quán, một cánh tay đón em dịu dàng, một cái ôm nhẹ của em, người ta-người em chọn trước khi tôi thấy em, người ta mang cho em hạnh phúc, đón đưa em mỗi đêm khi ánh đèn bắt đầu tắt dần, con người Sài Gòn chìm dần vào giấc ngủ, người ta chở em đi ăn những quán ăn nhỏ bên đường thôi, nhưng em cười thật tươi, dù rằng chiếc xe người ta đưa đón em cũ mèm, đôi khi kêu lục cục như rơi rớt những con đinh tù và trong lốc máy, vậy thì sao, người ta vẫn có em, vẫn được em sau lưng ôm thật chặt, cái ôm ấy, như là một cái siết chặt trái tim của tôi. Những khuya Sài Gòn cũng đổ lạnh, tôi chạy sau em và người ta, tiền để nhìn em hạnh phúc rồi về phòng, ôm điếu thuốc và bản vẽ, họa em trên bầu trời ơi đầy sao sáng. Dĩ nhiên, tôi chỉ họa em một mình, một mình cho riêng tôi.


Phật nói rằng, kiếp sống con người tiền là một thời đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và phương kế thừa lẫn nhau. Con người gặp nhau là bởi vì chữ DUYÊN, sống và yêu nhau là vì chưng chữ NỢ.


Tôi với em là NỢ, em nợ tôi một tình cảm quá lớn cứ lớn dần trong tim, còn tôi nợ em một lời nói " Anh yêu em", chúng tôi cứ sống điên đảo trong cuộc sống này, mặc dù một ngày sẽ luân hồi kiếp sống khác, tôi không biết kiếp ấy tôi có gặp em hay yêu em nữa hay không, nhưng kiếp này, chúng tao có duyên gặp gỡ, nhưng cái nợ chúng tôi không đủ nhiều, đồng cân đủ yêu em, nhưng không đủ làm bờ vai cho em tựa vào suốt cuộc đời.


Có những ngày sau khi ánh đèn bật tắt, em bước ra khỏi quán ngơ ngẩn một mình, đi bộ lang thang dọc những con đường Sài Gòn, tôi đồng cân dám chạy sau em một đoạn, rồi không đành lòng để đôi giày cao gót hành hạ bàn chân nhung mềm của em, tôi rú ga đến gần, bẽn lẽn mở một lời chở giùm. Em ngẩn ra một lúc rồi hỏi khẽ: " Anh là ai?" Lời hỏi như đóng băng đảng cả vô khối chân tình tôi dành, tôi cười nhạt mà lòng đắng như bôi thuốc: " Một người đến nghe em đàn." Tôi đội chiếc mũ bảo hiểm lên đầu em, lọn tóc dài quấn vào tay như dải lụa dịu dàng, mùi hương quyện vào mũi nồng nàn. Em ngồi sau lưng tôi, mặc dầu cách xa một khúc, nhưng tôi vẫn thấy tim đập rộn ràng, ánh đèn đường vàng chiếu rọi trên con đường vắng tanh, em sau lưng tôi bật khóc, tôi biết, nhưng lấy gì quan tâm em đây? Một người thậm chí tôi còn chưa biết tên, một người thậm chí tôi còn chưa được ngồi chung để trò chuyện, em khóc, tôi đau, rồi trách vì sao Sài Gòn này nhỏ mà khoảng cách của con người quá lớn đến thế, để đến khi tôi gặp em, em là của người ta, để khi tôi được gần em, em khóc bởi người ta mà tôi lại chẳng thể làm được gì khác cho em, với tư cách người lạ sao? Những đêm Sài Gòn chìm dần vào màu khói thuốc, tôi lại ngồi im dưới ánh đèn trắng trên bản vẽ, họa lên một dáng em từ phía sau đang bước lên những bậc thang mây, chạm tay trúng mánh vồng truyen sex tôi dành cho em, hi vọng những ngày sau này, thế cục em cũng đẹp màu như cầu vồng đủ sắc đó vậy.


" Tình yêu anh dành cho em cũng như Sài Gòn vậy, hết mưa rồi đến nắng, đồng cân dám đứng từ xa trao em những ánh mắt khi em bên ai đó, tình yêu anh dành cho em, cho đến lúc này, nó không có lý do, nhưng cần gì lý do, anh vẫn yêu em đến phút này dầu Sài Gòn hết mùa mưa này đến mùa mưa khác, mưa đến nỗi, nhòe những màu tươi sáng trên bản vẽ mà anh vẽ cho cuộc tình chính mình. Chỉ còn lại những màu nhập nhoạng không xác định, như xúc cảm anh. Anh không biết mình vui hay là buồn, không biết mình đi qua bao lăm cung bậc xúc cảm rồi. Chỉ biết sống trọn trên tám mươi tám phím đàn của em."


Tình yêu mà, mặc dù có thực lòng đến mấy, mà đồng cân đến từ một người, nó cũng biến thành thứ thuốc gây nghiện giết dần giết mòn xúc cảm con người trong tuyệt vời vọng. Muốn bỏ không được, mà vương lại thì tự hành tội bản thân. Con người sống trên thế cuộc này, nếu đồng cân biết sống, thì thật vô nghĩa. Cho cho nên tôi chấp nhận yêu em trong đại vọng, chấp thuận đứng nhìn em những đêm lạnh có vòng tay nương gửi, rồi không biết cho nên khóc hay cười, không biết nên vui hay buồn, không biết tôi là gì trong em, cái cảm giác yêu thương cho đi quá lớn, mà nhận lại chẳng có gì ngoài cái cười hời hợt xã giao trên đôi môi nhung mềm kia, là một con dao hai lưỡi cắt đứt mọi rợ giác quan. Nhưng tôi chấp nhận, bằng lòng không lý bởi gì, bởi tôi yêu em, lẻ loi giản là trên cuộc sống này, chẳng ai khiến tôi rồ dại hơn em được nữa.


Mấy ai đi qua cuộc tình, mà quên hết vớ cả?


Thật ra đồng cân là xếp gọn nó như những quyển sách đã từng đọc lại một chỗ, không chạm đến thôi. Nhưng rồi vô tình khi lướt qua những dòng chữ cũ, những trang sách từng lướt qua, thì bao lăm kí ức và kỉ niệm lại ùa về như chưa hề đi qua. Do ta chấp nhất chuyện nhớ quên, hài lòng chuyện mình mạnh mẽ, để rồi gặp lại bỗng mưa rơi mà trong lòng cạn veo cảm xúc tâm hồn.


" Nếu có bát canh Mạnh Bà, cắt đứt tình cảm giữa anh và em, anh có cho nên nhắm mắt xuôi tay uống đi, để dáng em mãi tiền là cái bóng nhập nhòe anh không nhớ rõ?"


Đong đầy nỗi nhớ trong từng bức họa, liệu em có thấu lòng tôi, rơi lệ trên mi mòn,lặng yên ngồi ngắm bức họa hồng nhan mà lòng cứ đau những nỗi đau chẳng thể tử thi định. Chàng họa sĩ thức thâu đêm bên khói thuốc lá, giết dần mòn bản thân và cảm xúc trong chuyện yêu thương của nhân dịp gian mà bậc người cao nhân dịp gọi là " tầm thường", mà sao ta lại thấy chẳng phút nào thường đi cả. Do ta mềm yếu hay bởi chưng ta quá cố chấp chuyện yêu hận trên dương thế này mà không chịu buông xuôi đi?


"Bạn có thể có tình yêu nhưng đừng thành ra dính líu mắc, bởi chia ly là lẽ vớ nhiên."


Những ngón trắng tay ngần, dài thon của em kéo dài trên phiến đàn piano réo vào lòng nỗi nhớ heo hắt đến cắt đứt cảm xúc, vỡ òa lên mắt. Một bản nhạc cuối cùng mà em đàn, chung cuộc cho cuộc tình âm thầm suốt bao năm tháng tôi dành cho em.


Em tinh khôi trắng ngần trong chiếc váy cưới bước từ nhà thờ ra ngoài, trên tay sóng sánh chiếc nhẫn cưới mới, tôi đã không vô giáo đường khi em tuyên thệ. Tôi sợ tôi rơi nước mắt trong ngày vui cả thế hệ của em không phải là chuyện không may sao? Những bước chân em lướt qua, đàn bồ câu trắng giật thột tung bay biến lên bầu trời, em cười thật tươi bên bạn bè, bên người ta, người đàn ông em chọn nương gửi cả đời mỏng manh của em sau này. Mặc mặc dù tôi biết người ta không có nhiều đánh vật chất cho em cuộc sống sung túc, cho em những ngày không lo lắng, nhưng em vẫn chấp nhận chia ngọt sẻ bùi, bằng lòng cùng người mà em yêu đi qua những ngày nặng nhọc sau này, khó nhọc là điều chẳng thể tránh khỏi, nhưng tôi biết, có đóa hoa dịu hiền như em bên cạnh, rồi em và người ta, sẽ đi hết khó khăn thôi.


Tôi đến gần đưa em hộp quà gói hết những bức tranh về em, đôi tay em ngơ ngác đón nhận, tôi khó nhọc buông lời:


- Chúc em hạnh phúc.


Em ngẩn người nhìn tôi trong vài giây nhẹ nhàng, rồi cũng gật đầu nhẹ câu : " Cảm ơn." Một câu nói cám ơn của em khiến tôi nhận ra, bát canh Mạnh Bà trong truyền thuyết chẳng đâu vào đâu xa, chính thị là lúc người ta yêu nói câu nói như chẳng cần có ta trên cuộc đời này nữa, em nhẹ nhõm như nắng, còn tôi ngậm đắng nuốt từng muỗng canh Mạnh Bà để quên đi nhân tình một thời điểm bóng trong tim.


Đứng nhìn hồng nhan một thời chìm vào cõi mộng, rèm yêu này nên buông xuống hay tiếp kiến thô tục vén lên để nhìn người ta nhẹ bước vào cõi sầu mê bản thân?


"Làm sao anh nuốt nổi bát canh Mạnh Bà khi còn yêu em quá nhiều đến thế? Thật tâm dù cho anh bắt đầu lại ngày gặp em trên sân khấu, anh vẫn chọn yêu em, vì nếu em không đến bên cuộc đời anh, thì cuộc đời họa sĩ anh chỉ sống cho có bổn phận là sống, bức họa của anh thay bởi chưng những gam màu vô dụng, từ ngày có em, nhẹ bước vào bản vẽ anh từng cung bậc tình yêu, khiến đôi tay anh không biết mệt mỏi khi họa em, khiến đầu anh không biết ngưng nghỉ khi nhớ đến em."


Dù sao tôi cũng phải cảm ơn em, những ngày có em như những ngày đời tôi đầy nắng. Dù tiền là người tình cô đơn phương, mặc dù chỉ là mình tôi ôm nhớ nhung về em, thì đó cũng là chuỗi ngày dìu cảm xúc thi sĩ tôi đi qua từng nốt thấp đến cao trên phím đàn của em.


Yêu xót thương từ trước đến nay, người thường hay cao nhân dịp đều không tránh khỏi.


 Di Nguyễn

Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

Mùa đông ngày bên anh

Tên Topic: Mùa Đông Ngày Bên Anh!


(Hai Lần Một Mùa Đông!)

 

                  


Writer: lanyxuxy

 

 

 

-          này, phim sex mày thích mùa nào nhất trong năm thế?

 

 

 

-          Tao thích mùa thu….

 

 

 

-          Xùy…. Sao đứa con gái nào cũng thích mùa thu thế?

 

 

 

-          Kệ tao, chứ mày thích mùa gì mà nói tao

 

 

 

-          Tao thích mùa lề đường đó, mùa hè được nghỉ học, được đi chơi nè…. Haha

 

 

 

-          Đồ ham chơi như mày á, vậy mày không thích mùa thu à….

 

 

 

-          Tao… sao lại không…. – thằng bé đỏ mặt

 

 

 

-          Mày…mày ba phải, vừa mới nói thích mùa lề đường mà…

 

 

 

-          Tao thích mùa thu, bởi chưng vì….mày thích nó…

 

 

 

-          ….

 

 

 

Nhìn 2 đứa nhỏ ríu rít chuyện trò ngoài công viên, tôi thầm mỉm cười, nhớ lại cuộc thế mình, nhớ đến gia đình, nhớ đến …. Cậu…

 

Tôi được nhiều người nói là một đứa con gái ít nói, trầm tính và neo người giản, có lẽ bởi chưng vậy, mà tôi rất ít bạn bè, đôi lúc, tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật nhât nhẽo và vô vị…. nhưng có một người, làm ấm trái tim tôi… đó chính là cậu.

 

 

 

Vào mùa thu năm tôi 19 tuổi, là một hoá viên rất-đỗi-bình-thường trong 1 lớp gồm 60 thành viên, ngày bước vào đầu năm 2, bè bạn chúng tao vui vẻ gặp nhau chuyện trò sau 1 tháng rưỡi nghỉ ngơi lấy sức, tôi ngồi đấy, neo người giản tiền để nhìn xem mọi người trò chuyện, nhìn mọi người tay bắt mặt mừng, đám bạn tôi lôi kéo nhau…. Bỗng một người va vào tôi khiến tôi choáng váng…

 

 

 

….

 

 

 

-          Tớ xin lỗi, bạn không sao chứ.

 

 

 

-          không sao đâu – tôi nói với giọng cực-kì-khó-chịu….

 

 

 

và từ đó tôi biết cậu….                  


 

 

Và sau đó cậu gia nhập vào nhóm học của tôi, nhưng sự thật đúng thật là khó đoán, cậu lại thích cô bạn thân của tôi… nói thật, tôi cũng không buồn nhiều, vì chưng tôi nghĩ đó đồng cân là thứ tình cảm thông thoáng qua, đồng cân cần một thời gian để quên, nó sẽ hoàn toàn biến mất…. nhưng thời kì lại chứng minh ngược lại những gì tôi suy nghĩ, để rồi đưa ra cho tôi một kết quả đáng buồn: tôi thích cậu.

 

 

 

-          Này, sao tui thấy con gái phần đông đều thích mùa thu vậy?

 

 

 

-          Ai biết được họ, nhưng có nhẽ mùa thu nằm mơ mộng nhất!!!

 

 

 

-          ủa? vậy bà không thích mùa thu à?

 

 

 

-          Nếu tui nói là không, ông có nghĩ tôi lạ lùng không?

 

 

 

-          Chắc là có đó… hà hà

 

 

 

-         Tui…thích mùa đông… mà nay hỏi tui mấy chuyện nhảm nhí không vậy?

 

 

 

-          ừ… cậu làm lơ đãng. 


 

 

-          

 

 

 

-          Mắt cậu nhìn xa xôi vô định – tại sao bà thích mùa đông chứ…

 

 

 

-          Chả sao truyen sex cả…có lẽ, mùa đông… giống tui…. Haha…

 

 

 

-          ….

 

 

 

-          Con trai mấy người, chắc đồng cân thích mùa vỉa hè thôi nhỉ - tôi đùa….

 

 

 

-          Ai nói… mà thôi…

 

 

 

-          ….

 

 

 

Thế rồi, thời gian cứ trôi, chúng tôi vẫn tiếp tục cuộc sống của riêng mình, tôi vẫn thường nhìn lén cậu mỗi khi cậu ngồi nói chuyện với nhỏ bạn tôi- nhỏ mà cậu ấy thích đó. 


 

 

Mưa mùa thu….

 

 

 

Dài….và lạnh….

 

 

 

Rồi mùa đông cũng đến, cái thời tiết hanh và khô làm tôi dễ chịu, tôi cảm thấy thân thể mình khoác lên một chiếc áo hoàn toàn mới…. và cũng bởi chưng thế, tôi lại càng nép mình vào vỏ tù và của đích thị tôi tạo ra… đôi lúc tôi tự nghĩ, nếu tôi không thể thoát ra được vỏ ốc này, liệu tôi có trạng thái nói ra sự thực với cậu….

 

 

 

 Mùa đông…. Mùa lạnh nhất… với những cơn gió mùa đông-bắc và mưa phùn, vậy mà tôi ưa một mình lang thang vào những ngày giá lạnh phủ một lớp sương mờ nhạt, tôi đã nghe một người nào đó nói rằng: " mùa đông là những gì làm cho tôi thấy cuộc sống vốn là một bức tranh toàn bích có vẻ như đã lùi xa về quá khứ nhường chỗ cho những suy tưởng neo đơn sắc”, ừ thì vậy, mùa đông giá mà rét, mùa thế giới lặng mình vào một cái gì đó mơ hồ, suy tư và lắng đọng, tôi cũng thế, tôi thích mùa đông neo người giản vì nó lặng lẽ và bình phẩm thản…

 

 

 

Nhưng mà chắc hẳn ai cũng nghĩ đến một ngày lễ lớn, đó là noel…. Ngày mà những cặp đôi nắm tay nhau đi dạo, ngày những đứa bạn tụ tập chém gió, ngồi tỉ tê rồi lấy cớ đi chơi đêm, còn tôi…. Vẫn một mình…

 

 

 

Tôi bước nhẹ trên con đường dẫn thẳng tới ngôi thánh đường xinh đẹp và được trang hoàng lộng lẫy, tôi chọn một góc khuất,  nhìn bao nhiêu con người qua lại, lòng tôi bỗng nhiên thắt… một nỗi buồn không tên len lách vào tâm vong hồn tôi một cách vô thức,… và tôi đột nhiên thoát ra được những suy nghĩ tiêu cực khi tiếng chuông nhà thờ ngân lên, tiếng hát từ dàn loa nhà thờ vang lên vui vẻ:

 

 

 

We wish you a merry christmas
We wish you a merry christmas
We wish you a merry christmas and a happy new year.
Good tidings to you when ever you are
Good tidings fo christmas and a happy new year.

 

 

 

Tôi chợt mỉm cười, một nụ cười yên tâm và hạnh phúc, có nhẽ man di người nhìn thấy sẽ nghĩ tôi bị tâm thần khi ngồi cười thế này, nhưng mà mặc kệ gia tộc chứ, do vì, họ không giống cuộc sống của tôi, tôi vươn tay, hít một phổi không khí trong lành… tâm vong hồn thoải mái, tôi bước vào thánh đường và cầu nguyện.

 

 

 

Ngày hôm sau, lại với khuôn mặt chớt nhả không chịu nổi, hajz…. Đúng là…. Tại sao cái khuôn mặt đáng ghét ấy tôi có trạng thái thích được cơ chứ, cậu đến trước mặt tôi, cười hehe:

 

 

 

-          Mùa bà thích nhất sắp hết rồi đấy nhé!, cứ từ từ mà hưởng thụ….

 

 

 

-          Ok… bít tất nhiên rồi… khỏi cần mặt mẹt ông nhắc tui – cái cảm giác được nói chuyện với cậu, khiến tôi rất vui, tôi nỗ lực tránh né ánh mắt của cậu, vì chưng vì, nếu nhìn vào anh mắt ấy, xúc cảm của tôi…sẽ như thế nào đây?

 

 

 

-          ờ… nhắc chơi vậy đó, chắc không được!!!! – cậu cau có bỏ đi

 

 

 

tôi tiền biết nhìn theo, có lẽ cũng bởi cái tính chất kì cọ quặc không muốn người khác quan hoài mình, mà làm nhiều người mất lòng chăng? Và còn cả cái tính chỉ thích quan tâm từ phía sau, lặng lẽ, âm thầm những người mình mến yêu nên man di người thường nói tôi vô tâm, hời hợt…

 

 

 

Tôi thấy cậu bước đến bàn nhỏ bạn tôi, nhẹ nhõm nhét một phong thư nhỏ, tôi cười buồn, cuối cùng, cậu đã sắp tìm được người mình thực sự cần rồi… tôi lặng im, một giọt nước mắt chảy ngược vào con tim lạnh giá…

 

 

 

Rồi cũng vào cái ngày định mệnh ấy, nó biển đổi tôi thành một con người hoàn trả toàn khác, tôi tháo bỏ toàn bộ được vỏ ốc đáng sợ của mình.

 

 

 

Tôi thật sự không nhớ chuyện gì xảy ra, tiền biết rằng, khi tôi nặng nhọc đạp xe về nhà trên con đường quen thuộc, trời đất bỗng mưa to, mưa che khuất đi tầm nhìn và mọi thứ trở nên mờ nhạt…mờ nhạt…

 

 

 

Cảnh đánh vật chung quanh đột nhiên trở thành ra tối mịt, không gian lúc ấy bị một màu đen của bóng tối nuốt gọn, mắt tôi nhức ghê gớm.. tôi cố kỉnh hít thật sâu, bước về phía trước, cái xe đạp của tôi cũng biến mất lúc nào không rõ, tôi cứ đi thẳng, đi thẳng… một tia ánh sáng phía xa xa làm tôi chói mắt, đó như 1 hang sâu và tiền có một lối thoát, tôi nheo mắt lại vì quá chói, nhảy ra khỏi cửa hang và…

 

 

 

Tôi sực nức tỉnh…

 

 

 

Mùi thuốc tiệt trùng sộc thẳng vào mũi khiến tôi hết sức khó chịu, một màu trắng xóa của bệnh viện và âm thanh vô vị của máy đo nhịp tim…tôi vén mền qua và đi thẳng ra cửa, gió mùa đông-bắc thổi vào mặt thật dễ chịu, mưa vẫn rơi, tôi thấy cậu đứng đó… tôi lặng nhìn cậu và cậu nhìn mưa…

 

Lúc ấy, chớ chi cậu đừng quay lại, tôi chỉ ước lúc đó thời kì ngừng trôi, nhìn cậu suy tư như thế, không hiểu sao tôi cảm thấy nhẹ lòng.

 

 

 

Cậu quay lại phía tôi, nhưng không nhìn tôi, ánh mắt cậu xa xăm nhìn về một hướng vô định, cậu khẽ nói, rất nhỏ, lúc ấy tôi không nghĩ mình có trạng thái nghe được, câu nói ấy, có trạng thái nói với tôi lắm chứ:

 

 

 

-          Mùa đông sắp qua rồi, bà không muốn tận hưởng hết hay sao?

 

 

 

-          Ông nói tui phải không? Tui vẫn tận hưởng hương vị mùa đông mỗi ngày cơ mà… - tôi cười và nói to lên, cốt để làm cho cậu giật mình, nhưng…

 

 

 

Cậu không có bất kì làm phản tương ứng nào cả….

 

 

 

Tôi bắt đầu lo lắng, vì sao lại như thế… tôi bước đến gần cậu, hua tay trước mặt, nhưng vô vọng, tôi nắm lấy tay cậu, nhưng… tất cả đều hụt hẫng…

 

Tất cả như một cuốn phim quay chậm… tôi nhớ ra, nhưng mà… vì sao tôi lại vào bệnh viện, tôi đang đi trên đường mà… lúc đó, tôi rối lắm, nước mắt từ đâu cứ trào ra…nóng hổi…

 

Thôi thì… có thể vào một ngày không xa… tôi lại có trạng thái quay về với man di người, ba mẹ và cả cậu… và sẽ có ngày, tôi quên được cậu mà thôi

 

 

 

day la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footer**

 

Bước từ công viên về, tôi lại vô tình gặp cậu, một mùa xuân, rồi một thu, và bây giờ là mùa hè, cậu vẫn đến nhà tôi, ngôi nhà xinh xắn có ba có mẹ, có em trai chị gái vẫn đang quan tâm tôi, nhìn thấy cậu lại đến nhà mình và yên lặng quan trung thành tôi như vậy, tôi làm sao có thể quên được chứ…

 

Tôi thở dài, ngồi sát mép giường lom lom nhìn cậu, lúc nào cậu đến, cậu cũng lặng im như thế, tôi bực mình lắm biết không hả, tôi liếc nhìn cái thi thể không vong linh trên giường, xanh xao, tiều tụy và đủ thứ dính dáng rợ, tôi thở dài ngao ngán, nhìn qua cậu, tôi hét vào mặt cậu:

 

 

 

-          Làm ơn đừng đối xử tốt với tôi như thế chứ, dù rằng gì cũng đồng cân là bạn ôi thôi mà… đồ đáng ghét.

 

 

 

-          Này, bà kia… dậy đi chứ, bà kêu tui thích mùa hè mà phải không? Tại sao lại nghĩ như thế hả? Tui muốn biết câu đáp của bà… - cậu lại trầm ngâm.

 

 

 

-          Tại vì tính chất cách của cậu, năng động, hòa đồng, bởi vì cậu vừa đem lại sự rét mướt như nắng, vừa như cơn mưa hè làm khó chịu trái tim tôi đó, cậu biết không? Tôi trả lời

 

 

 

-          Có lẽ bà biết tôi thích nhỏ bạn thân của bà phải không? ừ thì đó là sự thật, nhưng tui lại cảm thấy, đối với bạn ấy, một thứ tình cảm đơn chiếc thuần …còn với bà, tui cảm thấy rét mướt và dễ chịu lắm, 6 tháng trôi qua rồi, bà vẫn chưa tỉnh dậy cho tui nói rằng: " tôi thích bà” chứ…

 

 

 

Ha… tôi như chết đứng (à mà quên, tôi tắt hơi rồi ^^) một tí hạnh phúc, một tẹo ngỡ ngàng và một chút xót xa… đau… vong linh tôi rung lên từng đợt, nước mắt lại rơi, tôi kềm chế xúc động, nỗ lực trấn tĩnh, tôi nhìn xoáy vào đôi mắt ấy, để cậu nhìn thấy tôi, nhưng mà thật ngớ ngẩn, điều đó sao có trạng thái xảy ra, khẽ cười, tôi hỏi cậu:

 

 

 

-          Lâu chưa?

 

-          Cũng từ ngày cậu hốt nhiên sỉu giữa đường, tui nhận ra bà thật quan trong, giữ gìn sức khỏe, chóng vánh dậy nhé, tui sẽ nói cho bà biết mùa yêu thích của tôi là mùa gì!!!- cậu gương cười… 


 

 

Cảm ơn cậu, câu nói tôi chờ mong chung cuộc cũng được toại nguyện, như thế này, tôi sẽ yên lòng ra đi, ối u rong não của tôi quá lớn rồi, làm sao còn hy vọng nữa cậu à, hãy vui lê, bạn tôi tốt hơn tôi nhiều đấy, hãy trân trọng và chăm chút tốt cho bạn ấy nhé! vĩnh biệt!!!!

 

 

 

day la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footer*

 

 

 

Chưa kết đâu nhé!!!

 

 

 

Ngay lúc ấy, tôi cảm thấy đau buốt, chưa bao giờ từ truyen heo khi vong hồn tôi lìa thi thể lại có cảm giác này, tôi ngồi xuống, ôm lấy đầu và bắt đầu thở dốc,…

 

 

 

Một giọng nói từ đâu thủ thỉ nói với tôi:

 

 

 

-          Con có muốn quay về không?

 

 

 

-          Dạ muốn ạ! – cơn đau của tôi dường như biến mất khi gặp người ấy, người xinh đẹp tựa hoa hướng dương, sáng như thiên thần, có lẽ, đó là thiên thần hộ mạng của mỗi người.

 

 

 

-          Ta đúng là thiên thần hộ mạng của con – người mỉm cười từ tốn. 


 

 

-          

 

 

 

-          Con có thể quay trở về… nhưng sẽ có một biến nỗ lực tới với con 


 

 

-          Tại sao con lại được chọn lọc ạ? -  tôi thắc mắc

 

 

 

-          Con chưa đến ngày xa lìa dương trần con à… con còn phải chịu nhiều khổ cực nữa, con có muốn hay không? – thiên thần nhẹ nhõm nói

 

 

 

-          

 

 

 

-          

 

 

 

-          Con… muốn trở về… một thời kì nữa, con sẽ trở về bên ngài…

 

 

 

Thiên thần mỉm cười, âu yếm nhìn tôi rồi biến mất

 

 

 

-          Á… Á… á… - tôi đau đớn hét lên… 


 

 

Và lần này, tôi tỉnh dậy ngay trong thân xác của chính thị mình… nhưng kì lạ… mọi chuyện trong kí ức vẫn còn y nguyên, rành rọt.... tôi cứ nghĩ rằng biến nỗ lực ấy là tôi… mất trí nhớ…

 

day la noi dung footer**

 

 

 

-          Con tỉnh rồi à…

 

 


-          Con bị sao vậy mẹ…

 

 

 

-          Con ngủ li so bì 3 ngày rồi, bác sĩ kêu con có vấn đề bên não trái, nhưng hôm nay lại hoàn toàn biến mất.

 

 

 

-          Cái…gì… 3 ngày…. Não…

 

 

 

-          ….

 

 

 

-          

 

-          Mấy bạn lo cho con lắm

 

 

 

Tôi nhìn mấy đứa bạn đang nhìn tôi với ánh mắt hồi hộp, thở phào nhẹ nhõm, tôi mỉm cười, nhìn đám bạn và nhìn cậu…

 

Ánh mắt cậu thật khó hiểu… như gắng nhớ một chuyện nào đó…nhưng vô dụng thôi ông bạn của tôi ơi… thiên thần xinh đẹp đã làm thời gian quay trở về với mùa đông yêu dấu rồi… 


 

 

Những điều động cậu nói ở bên cạnh tôi 6 tháng trước, tôi sẽ không quên đâu, thật đấy…

 

Bây giờ, tôi quay trở lại với một con người quá-ư-bình-thường bên cạnh cậu như thế này, cậu sẽ chẳng nhận ra tôi quan trọng đâu nhỉ….

 

6 tháng nữa, tôi sẽ rủ cậu tới công viên để nghe cuộc nói chuyện giữa 2 đứa bé nhé…

 

Và bít tất cả, hãy để thời gian chứng minh… phải không...