Đừng nghĩ em ngu ngốc như thế. Tình yêu đối với em từng là bít tất cả, nhưng hiện giờ, nó lại không đáng một xu.
day la noi dung footer
Mình quen nhau chân tình cờ phải không anh. Và em doc truyen sex, truuyen heo, truyen dam moi nhat đã từng nghĩ đó là do duyên phận. Ấy là buổi nhập học ở trường. Anh đã chỉ đường cho em đi đến khu vực làm thủ tục. Giọng nói của anh, cử tiền của anh, sao mà làm em yên lòng đến thế. Một buổi sáng thu trong trẻo sau cơn mưa dài suốt đêm hôm trước. Mọi thứ đều đến với em đại vời như vậy đấy.
Em hát không hay anh nhỉ. Nhưng hát lại trở thành một thứ dam mê. Và cũng vì niềm cua đồng chiêm bao ấy, em gặp lại anh. Câu lạc bộ ghita của trường...
Anh là trưởng câu lạc bộ. Ừ thì anh đẹp trai, ừ thì cũng hát hay nữa, và anh là một tay đàn rất cừ. Thật là may mắn khi chúng mình cùng có chung sở thích.
Mình đã từng trò chuyện với nhau rất lâu. Em vẫn nhớ mà. Đó là một tối đông mưa phùn và cũng là buổi đâm hoạt thông thường của clb. Em đã gắng tình nán lại để đợi anh, mong được nói câu từ biệt với anh thôi. Nhưng anh đã cố tình nói chuyện thật lâu với em đấy nhé. Em đã hỏi anh rằng em hát không hay phải không. Anh cười, làm rét mướt tim em hơn cả ngàn lần chiếc áo đang mặc trên người. Em hát hay đấy chứ, có linh hồn lắm- anh đã nói như vậy đấy. Cứ như là một câu an ủi ấy, nhưng em vẫn tin rằng đó là sự thật, và đã vui biết bao.
Sau lần nói chuyện ấy, mình dần thân với nhau hơn. Anh hỏi em nhiều điều động và cũng kể cho em nghe nhiều thứ về anh. Anh thích ca hát, thích đàn, đó là niềm cua đồng mê, nhưng không phải là tất cả. Anh cũng thích trạng thái thao lắm, bởi vì anh cao đến thế cơ mà. À mà hình như em chưa bao giờ kể với anh những điều động này, về cảm giác an toàn, cảm giác như được bảo vệ, chở che khi đi đồng anh, nhảy lên chiếc bóng cao cao của anh. Chiếc bóng ấy như ôm trọn lấy em, như vẫn đủ sức che đậy cho em khỏi mọi giông bão trong cuộc đời. Ôi, em lại vậy rồi, vẫn thầm yêu anh như thế...
Cuối cùng thì hạnh phúc cũng đến- Là ngày anh nói yêu em, là ngày trái tim em đã thực sự không còn là của em nữa. Anh đã tàn ác cướp nó đi như thế đấy, bởi chưng vậy anh sẽ giữ giàng nó thật cẩn thận. Phải, anh đã hứa như vậy.
Mình yêu nhau được hơn một năm. Em đã là cô hoá viên năm hai, còn anh cũng đã bước sang dăm ba của thế cục sinh viên bốn năm. Anh đã làm cho em quá nhiều điều. Anh nhớ cả ngày mình yêu nhau một tháng, một năm. Anh tặng em những món quà bất ngờ. Anh hát cho em nghe, những bài doc truyen sex, truuyen heo, truyen dam moi nhat hát anh tự sáng tác. Anh nói lời bài hát cũng là những gì anh cảm nhận được từ ái tình của chúng mình, cũng là điều động mà anh muốn nói với em. Em đã khóc đấy. Sẽ cảm thấy ra sao ơi một cô gái khi đi đường có một chàng trai cứ một mực bắt cô ấy phải đi phía trong, mặc dầu cô gái ấy có huých vai trêu anh ngốc nghếch như thế nào, anh vẫn đồng cân cười, rét mướt như thế, hạnh phúc như thế...
Anh là người sống tình cảm và em luôn luôn cảm thấy may mắn bởi điều đó. Và rồi chúng ta đã quyết định sẽ gắn bó với nhau suốt hai thế cục ngắn ngủi này vào cái đêm định số phận ấy. Em đã trao tất cả cho anh. Không hối tiếc. Không tính toan. Không giữ lại. Cũng sợ hãi lắm đấy chứ, nhưng không sao. Tình yêu của chúng ta lớn lao đến thế cơ mà, và sau đêm ấy, em tưởng như nó là vĩnh cửu trên đời.
Anh nói chúng mình hãy sống chung. Dẫu sao thì em và anh cũng yêu nhau đến thế và nhất mực là sẽ có một cái kết thật đẹp, vậy thì chuyện ấy cũng đồng cân là sớm hay muộn thôi mà. Và em đã đồng ý, sống chung với anh trong một căn phòng cho thuê 14m2 nằm cách khá xa trường. Cuộc sống như một người vợ trẻ đã bắt đầu khi em 23.
Thật là may mắn,anh vẫn như thế, vẫn ngọt ngào, quan tâm, dịu dàng và âm cần. Để tránh bị man di người để ý, em xin rút khỏi clb. Vậy là trong tuần lại có hai ngày em phải ngồi một mình ở nhà, xem phim một mình, nghe nhạc một mình, đọc truyện một mình và chờ anh trở về sau buổi đâm ra hoạt clb. Nhưng không sao, anh nói sẽ đền cho em. Bởi thế những lúc rảnh rỗi, người ta vẫn nghe thấy tiếng đàn ghi ta trong trẻo vút lên cùng một giọng ca, như anh vẫn nói, hay và rất có hồn. Nghệ sĩ quá đi thôi!
Anh đã rất cẩn thận, bởi vì vậy chúng ta vẫn sống cuộc sống vợ chồng an toàn. Em rất hàm ân anh do điều động đó. Cuộc thế hệ em khi ấy dường như tiền tồn tại bởi chưng anh. Bạn bè thân là điều em đã quên tìm kiếm. Mọi thứ đều can hệ đến anh. Nhưng em bất chấp vớ cả, em cam tâm, vì chưng em yêu anh.
Dạo ấy anh hay thẫn thờ, chẳng chịu kiên nhẫn lắng tai những lời mà em nói như man di lần. Anh hay cáu gắt, hay vội vàng. Em thì không thích điều đó chút nào đâu. Cũng chính thị vì tính cách điềm đạm, xoành xoạch ôn hòa và nhẫn nại của anh mà em đã yêu anh đấy chứ. Anh đi làm thêm. Anh hát cho một quán bar, ở cách xa khu mình ở lắm, nhưng thu nhập khá và anh thì lại có thêm dịp để theo đuổi niềm cua đồng nằm mê của mình. Vậy cũng là hết sức rồi anh nhỉ.
Anh đi làm. Có lẽ đó cũng là lý vì làm anh thay đổi nhiều như thế. Em đã cho rằng như vậy và có nhẽ sẽ chẳng bao giờ biết được nguyên do thật sự đâu nếu như cô ấy không đến tìm em. Sẽ là một ngày thật hoàn hảo giả dụ không có cuộc gặp mặt lạ thường ấy. Sinh nhật lần thứ 22 của anh. Em đã chuẩn bị rất chu đáo, nấu một bữa cơm thật thịnh soạn, chiếc bánh trông cũng thật đặc biệt. Còn gì nữa nào... Em đã tưởng tượng đến cảnh anh sẽ xúc động lắm, sẽ ôm em thật chặt, sẽ nói xin khuyết điểm vì chưng những chuyện gần đây, và em sẽ nói không sao đâu mà. Cứ như thế dưới ánh nến lung linh. Một cái kết quá đẹp cho một chuyện tình đúng không anh?
Nhưng man di thứ tan vỡ. Nói sao nhỉ? Nó như là sóng biển tan ra, giống như chiếc ly thủy tinh vỡ choang trên sàn nhà vậy. Em đã được nghe câu chuyện về một cô gái từng đi hát ở bar từ năm 17, đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc dã tình. Có lẽ em sẽ coi thường cô ấy mất. Nhưng anh thì không đâu nhỉ, vì chưng anh đã yêu cô ấy mất rồi. Một sự đồng cảm chăng? Có lẽ chính cuộc sống thật sự sau những ánh đèn nhấp nhoáng nơi vũ trường, chính thị thứ nhạc cảm rung lên đã cướp trái tim anh đi khỏi em và che giấu trọn vào trái tim nơi người ấy.
Lời xin lỗi là món quà cuối cùng anh dành cho em. Em đã từng nói anh đừng bao giờ rời xa em, nhưng có nhẽ anh chẳng thể thực hiện được điều động ấy nữa, bởi vì không tiền anh mà đích thị em, em cũng sẽ đi. Nhưng là đi đâu? Em đã hỏi rất nhiều lần như thế. Tự hỏi mình thôi, bởi ở đây em đâu còn thân thiết với ai ngoài anh . Đúng là ngu ngốc quá, tồi tệ quá, dằn vặt quá, đáng tiếc, đáng tiếc quá. Thời gian có thể nhường em một lần mà quay trở lại không? Nếu được, em nguyện đánh đổi vớ cả. Cuộc đời em hốt nhiên trở nên một đường ziczac và hai người đang đứng ở ngay điểm gấp khúc ấy đấy. Hai người chắc sẽ hạnh phúc lắm giả dụ không có em đúng không? Em đã nghĩ sẽ đi đến một nơi thật xa, nơi em không còn cùng chung sống dưới một bầu trời, không phải hít thở chung một bầu không khí để cùng tồn tại với hai người nữa. Nhưng nơi đó có tồn tại không? Có chứ, chắc chắn lắm, do tiền cần bước thêm một bước nữa thôi là em có thể làm được điều động đó rồi.
Đi lặng lẽ như thế thì thật là dại dột. Em đã muốn một sự công bằng. Em mà như thế thì chắc anh cũng sẽ day dứt lắm ấy nhỉ, bởi vì anh biết em yêu anh nhiều nhường nào mà. Nhưng sao có thể chứ. Còn mẹ, mẹ em thì sao? Em muốn một sự công bằng, nhưng ai sẽ công bình với mẹ khi em ra đi. Hay là về gặp mẹ? Em sao có thể.
Đừng nghĩ em ngu ngốc như thế. Tình yêu đối với em từng là vớ cả, nhưng hiện giờ, nó lại không đáng một xu. Em đã đi. Không phải về nhà. Em thực sự không dám đối mặt với mẹ sau tất cả. Điều đó cần có thời gian. Và em đã tự tạo cho mình một quãng thời gian khá dài, cũng tình cờ ôi thôi - đăng kí đi tình nguyện. Em sẽ lên vùng cao, ở tít trên kia cơ. Và em sẽ được làm cô giáo, sẽ dạy chữ cho bọn trẻ, chúng sẽ biết đọc, biết viết và em sẽ tiền cho chúng rằng cuộc sống này có rất nhiều thứ đáng để trân trọng, và chắc hẳn là chúng sẽ yêu mến em lắm. Có lẽ khi ấy, vậy là đủ.
Cùng đi là rất nhiều người. Chuyến xe chở những con người lên vùng cao làm tự nguyện cũng là chở theo biết đâu niềm tâm sự. Có anh thanh niên trầm tư mặc tưởng suốt cả quãng đường, có cô bạn trẻ cứ nhí nha nhí nhảnh, véo von mãi không thôi, có chị đứng tuổi, nét mặt có chút thờ ơ, nhưng lại thấy như là nhẹ lòng... Quãng đường quả là dài, hơn những gì mà em đã tưởng tượng. Dừng xe nghỉ áp điệu lao, ai nấy như đều ủng hộ lắm. Cũng mệt mà. Lại ngôn ngữ trong trẻo ấy:
- Ôi, nhìn đằng kia kìa, nhiều chim quá. Dễ thương ghê! Chúng cứ như những cặp bắt bồ vậy.
Tiếng một anh thanh niên, có nhẽ là một nhà sinh vật học chăng:
- Đó là chim manh manh.
- Chim manh manh? – cái tên nghe cọ lạ quá nhỉ.
- Đúng vậy – nhà hoá vật học tợp lại – không chỉ lạ ở cái tên thôi đâu, loài chim ấy còn lạ ở chỗ, khi sống tự bởi vì ngoài thiên nhiên, chúng là "một cặp vợ chồng", hoàn trả toàn chung thủy, nhưng khi đem giam cấm vào lồng, chúng không còn chung thủy với nhau nữa.
Một tiếng "à". Anh thanh niên trầm ngâm suốt dọc đường chừng như để ý hơn đến câu chuyện của hai người bạn đồng hành . Em cũng chột dạ, bởi vì chẳng phải như thế thì giống anh và em quá hay sao.
- Có lẽ là bởi vì chúng yêu nhau chưa đủ mà thôi. Chúng muốn tìm đến một ái tình mới chăng, tình yêu chân chính ấy?
Tình yêu mục tiêu thực? Sao em lại như lạ lẫm với điều động này đến vậy? Bật cười vì chưng chút suy nghĩ ngô nghê của cô bạn, cũng có nhẽ là cái cười cho một câu đáp thỏa đáng với bao doc truyen sex, truuyen heo, truyen dam moi nhat thắc mắc mà em từng không tài gì hiểu nổi. Chỉ cô đơn giản là vậy? Sao lòng em thấy nhẹ thế. Em có dám vứt bỏ man di buồn đau vào quá vãng ? Tại sao không? Em có thời gian, em có bít tất cả, em dũng cảm lắm mà. Mọi việc còn ở phía trước kia. Chuyến hành trình lại tiếp kiến tục. Em bước lên xe, thảnh thơi. nói khẽ "em đi đây!".
...Trái đất này có đến hơn 7 tỷ người, mỗi người lại có một cách suy nghĩ khác nhau. Họ có thể không được quyết định ai là người sẽ đi qua cuộc thế mình, nhưng được phép chọn lọc người cùng bước đi trên một con đường. Ấy là người sẽ gật đầu khi ta hỏi - "Rồi sẽ qua hết, phải không?".
An
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét